Cảm giác là thứ rất quan trọng
Hai người đàn ông mang trong mình những căn bệnh ngặt nghèo được xếp ở cùng một phòng trong một bệnh viện. Một người mỗi ngày phải ngồi dậy trên giường ít nhất một giờ nhằm đưa lượng nước ứ đọng trong phổi ra ngoài.
Giường của ông được kê sát bên khung cửa sổ duy nhất của căn phòng. Những người bệnh còn lại hầu như không cử động được.
Ấy thế mà họ trở thành đôi bạn rất thân. Họ dùng tất cả thời gian rảnh rỗi để tâm sự, kể cho nhau nghe tất cả mọi chuyện về gia đình, về vợ con, công việc và nhà cửa.
Cứ như đã lập trình sẵn, vào mỗi buổi chiều, khi người đàn ông nằm sát cửa sổ phải ngồi dậy, ông đều dành khoảng thời gian đó để kể cho người bạn mình nghe tất cả những hoạt cảnh bên ngoài cái thế giới chỉ to bằng khung cửa mà ông nhìn thấy. Người bệnh nhân còn lại sẽ bắt đầu một cuộc hành trình bằng trí tưởng tượng của mình, sẽ sống bằng những màu sắc, những hoạt náo của thế giới bên ngoài được miêu tả bởi người bạn bên cửa sổ. Khoảnh khắc một giờ đó đối với họ thật quý giá và đẹp làm sao.
“Này, bên ngoài nhìn xuống là một công viên xanh với một hồ nước trong vắt. Những chú vịt và thiên nga nhởn nhơ bơi lội trên mặt hồ cùng với những đứa trẻ đang chèo thuyền. Các cặp tình nhân tay trong tay đi giữa những luống hoa đẹp như màu sắc cầu vồng. Những hàng cây đại thụ bao bọc công viên, tạo nên một khung cảnh tuyệt vời từ xa”.
Trong khi người đàn ông bên cửa sổ miêu tả cái thế giới muôn màu bên ngoài khung cửa, thì người còn lại nhắm mắt thả hồn trong bức tranh thần thoại của chính mình.
Một buổi chiều ấm áp, người bệnh nhân bên cửa sổ như thường nhật kể cho ông bạn láng giềng của mình nghe về một đoàn diễu hành vừa đi ngang. Mặc dù không nghe thấy tiếng kèn trống bên ngoài, người bệnh bất động vẫn như thấy rõ từng hình ảnh trong trí tưởng tượng của mình qua lời kể của người bạn. Mỗi ngày, mỗi tuần lần lượt trôi qua. Cứ như thế và như thế!
Rồi vào một buổi sáng nọ, khi người y tá đến thăm bệnh, bà ta nhận ra bệnh nhân cạnh cửa sổ nằm đó, thân thể đã lạnh từ đêm hôm trước. Ông đã ra đi bình an trong giấc ngủ. Căn phòng chỉ còn lại một người. Chiếc giường bên cửa sổ giờ chỉ còn tấm drap trắng. Vốn dĩ ao ước được may mắn nhìn thấy thế giới bên ngoài, dù chỉ là một thoáng, bệnh nhân còn lại đã yêu cầu được đổi sang nằm chỗ của người bạn mình.
Thong thả, chậm chạp, cố chống chọi lại cơn đau, người đàn ông nhấc mình ngồi dậy và bằng hết sức ráng nhìn qua khung cửa. Chỉ thấy một bức tường trắng xoá. Không thể hiểu nỗi, ông quay sang hỏi cô y tá điều gì đã khiến người bạn qua đời của ông nhìn thấy những khung cảnh tuyệt vời đến vậy. Người y tá trả lời: “Ông ấy là người khiếm thị. Ông ấy nhìn thấy gì ư? Không thấy gì cả, ngay cả bức tường vô tri đó cũng không!” … Và Ông đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả… “Có lẽ đó là những lời động viên đẹp nhất của một tình bạn”.
NGUYỆT VIÊN (Phỏng dịch theo Inspiration Peak